Tổng quan ngắn gọn
- Mọi thứ trên đời này đều là những vấn đề. Giải quyết vấn đề sẽ làm ta cảm thấy hạnh phúc. Những vấn đề thực ra đơn giản chỉ là bị tráo đổi hoặc bị thay đổi.
- Cần điều chỉnh hành động, quyết định của bản thân theo những giá trị phù hợp vì giá trị củng cố phần lớn cuộc sống của chúng ta
- Sự từ chối, chối bỏ, vấp ngã và đau đớn lại chính là những thứ mang lại ý nghĩa lớn trong cuộc sống của chúng ta.
Những trích dẫn tâm đắc nhất
- Những gì bạn sẵn sàng đấu tranh vì nó sẽ định hình ra bản thân bạn.
- Mong muốn có được trải nghiệm tích cực hơn, bản thân nó lại là một trải nghiệm tiêu cực. Và nghịch lý thay, việc chấp nhận trải nghiệm tiêu cực lại là một trải nghiệm tích cực.
- Chúng ta đánh mất lợi ích của việc trải qua những nỗi đau lành mạnh, một sự mất mát khiến chúng ta mất kết nối với thực tế của thế giới xung quanh.
- Cuộc sống thực chất là một chuỗi vô tận những vấn đề. Thực tế là giải pháp cho một vấn đề chỉ đơn thuần là tạo ra một vấn đề khác.
Tóm tắt
- Tường thuật lại văn hóa hiện tại
💡 Và nếu bạn luôn mơ về điều gì đó, thì bạn đang củng cố đi củng cố lại cùng một thực tế vô thức: rằng bạn không phải là thứ đó.
Mọi người, nhất là mấy cái quảng cáo truyền hình đều muốn bạn tin rằng chìa khóa để có một cuộc sống tốt đẹp là một công việc tốt hơn, một chiếc xe hơi xịn hơn, một cô bạn gái xinh đẹp, bốc lửa hơn, … Thế giới liên tục nói với bạn rằng con đường dẫn đến một cuộc sống tốt đẹp hơn là: nhiều hơn, nhiều hơn nữa — mua nhiều hơn, sở hữu nhiều hơn, kiếm nhiều tiền hơn, (thậm chí) làm tình nhiều hơn, trở nên nhiều hơn. Bạn liên tục bị tấn công bởi các tin nhắn để quan tâm đến mọi thứ, mọi lúc.
Tuy nhiên, khi chúng ta già đi và bước vào tuổi trung niên, có điều gì đó khác bắt đầu thay đổi. Mức năng lượng của chúng ta giảm xuống. Bản sắc của chúng ta được củng cố. Chúng ta biết mình là ai và chúng ta chấp nhận bản thân, bao gồm cả một mớ thứ mà chúng ta không hài lòng. Và, một cách kỳ lạ, điều này mang lại sự giải phóng. Chúng ta không còn cần phải quan tâm đến mọi thứ nữa. Cuộc sống chỉ là những gì nó là. Chúng ta chấp nhận nó. Giờ đây, chúng ta dành những mối quan tâm ngày càng cạn kiệt của mình cho những phần thực sự đáng giá nhất trong cuộc đời mình: gia đình, những người bạn thân nhất của chúng ta,… Và trước sự ngạc nhiên của chúng ta, điều này là đủ. Sự đơn giản hóa này thực sự khiến chúng ta thực sự hạnh phúc một cách nhất quán.
- Quan tâm quá nhiều thứ
Vấn đề là quan tâm quá nhiều sẽ có hại cho sức khỏe tinh thần của bạn. Nó khiến bạn tự nhiên trở nên quá gắn bó với những thứ hời hợt và giả tạo, cống hiến cả đời mình để theo đuổi ảo ảnh hạnh phúc và thỏa mãn. Chìa khóa của một cuộc sống tốt đẹp là đừng quan tâm nhiều; đó là ít quan tâm đi, và chỉ quan tâm đến những gì đúng sự thật, tức thời và quan trọng.
Cuộc khủng hoảng của chúng ta không còn mang tính vật chất nữa; nó mang tính tồn tại, nó mang tính tâm linh. Đừng để ta phải có quá nhiều thứ và quá nhiều cơ hội đến nỗi thậm chí không biết phải quan tâm đến gì nữa.
- Nghịch lý của sự tích cực
Mong muốn có được trải nghiệm tích cực hơn, bản thân nó, là một trải nghiệm tiêu cực. Và nghịch lý thay, việc chấp nhận trải nghiệm tiêu cực lại là một trải nghiệm tích cực.
Mọi thứ có giá trị trong cuộc sống đều có được thông qua việc vượt qua trải nghiệm tiêu cực liên quan. Bất kỳ nỗ lực nào để thoát khỏi sự tiêu cực, tránh né nó, dập tắt nó hoặc làm nó im lặng, đều chỉ phản tác dụng.
💡 Trốn tránh đau khổ là một dạng đau khổ, trốn tránh đấu tranh là một cuộc đấu tranh.
Và đây chính là điều hết sức nguy hiểm đối với một xã hội ngày càng nuông chiều bản thân trước những khó chịu không thể tránh khỏi của cuộc sống:
- Sự tinh tế trong việc quan tâm
Không quan tâm nghĩa là nhìn thẳng vào những thử thách khó khăn và đáng sợ nhất trong cuộc sống mà vẫn hành động.
Sự tinh tế #1: Không quan tâm không có nghĩa là thờ ơ; nó có nghĩa là cảm thấy thoải mái với việc khác biệt.
Sự tinh tế #2: Để không quan tâm đến nghịch cảnh, trước tiên bạn phải quan tâm đến điều gì đó quan trọng hơn nghịch cảnh.
Sự tinh tế #3: Dù bạn có nhận ra hay không, bạn vẫn luôn lựa chọn những gì để quan tâm
Chúng ta trở nên chọn lọc hơn về những thứ mà chúng ta sẵn sàng cống hiến. Đây được gọi là sự trưởng thành.
- Mọi thứ trong cuộc sống đều là vấn đề
Cuộc sống thực chất là một chuỗi vô tận những vấn đề. Giải pháp cho một vấn đề chỉ đơn thuần là tạo ra vấn đề tiếp theo. Đừng hy vọng vào một cuộc sống không có vấn đề, không có điều đó. Thay vào đó, hãy hy vọng vào một cuộc sống đầy rẫy những vấn đề tốt đẹp.
Vấn đề không bao giờ dừng lại; chúng chỉ được trao đổi và/hoặc nâng cấp.
💡 Hạnh phúc đến từ việc giải quyết vấn đề
Từ khóa ở đây là “giải quyết”. Nếu bạn đang trốn tránh các vấn đề của mình hoặc cảm thấy như mình không gặp bất kỳ vấn đề nào thì bạn sẽ tự làm khổ mình. Nếu bạn cảm thấy mình có những vấn đề không thể giải quyết được, bạn cũng sẽ tự làm khổ mình.
Như vậy, để cảm thấy hạnh phúc, chúng ta cần một cái gì đó để giải quyết. Vì vậy hạnh phúc là một hình thức của hành động; nó là hoạt động, không phải thứ gì đó được ban tặng một cách thụ động cho bạn, không phải thứ mà bạn khám phá một cách kỳ diệu trong một bài viết top 10 trên Huffington Post hoặc từ bất kỳ bậc thầy hoặc giáo viên cụ thể nào. Nó không xuất hiện một cách kỳ diệu khi cuối cùng bạn kiếm đủ tiền để bổ sung thêm căn phòng đó vào ngôi nhà. Bạn không thấy nó đang chờ đợi bạn ở một địa điểm, một ý tưởng, một công việc hay thậm chí là một cuốn sách.
Đối với nhiều người, cuộc sống không đơn giản như vậy. Đó là bởi vì họ làm mọi thứ rối tung lên theo ít nhất một trong hai cách:
1# Từ chối: Một số người phủ nhận rằng vấn đề của họ tồn tại ngay từ đầu. Và bởi vì họ phủ nhận thực tế nên họ phải liên tục ảo tưởng hoặc xao lãng bản thân khỏi thực tế. Điều này có thể khiến họ cảm thấy dễ chịu trong thời gian ngắn nhưng lại dẫn đến một cuộc sống bất an, loạn thần kinh và ức chế cảm xúc.
2# Tâm lý nạn nhân: Một số chọn cách tin rằng họ không thể làm gì để giải quyết vấn đề của mình, ngay cả khi thực tế họ có thể làm được. Nạn nhân tìm cách đổ lỗi cho người khác về vấn đề của họ hoặc đổ lỗi cho hoàn cảnh bên ngoài. Điều này có thể khiến họ cảm thấy dễ chịu hơn trong thời gian ngắn nhưng lại dẫn đến một cuộc sống giận dữ, bất lực và tuyệt vọng.
Đây là lý do tại sao các vấn đề của chúng ta mang tính đệ quy và không thể tránh khỏi. Người mà bạn kết hôn là người mà bạn đấu tranh với họ. Ngôi nhà bạn mua là ngôi nhà bạn sẽ phải sửa chữa. Công việc mơ ước mà bạn đảm nhận chính là công việc khiến bạn căng thẳng. Mọi thứ đều có sự hy sinh cố hữu – bất cứ điều gì khiến chúng ta cảm thấy dễ chịu chắc chắn sẽ khiến chúng ta cảm thấy tồi tệ. Những gì chúng ta được cũng là những gì chúng ta mất. Điều gì tạo ra những trải nghiệm tích cực sẽ xác định những trải nghiệm tiêu cực của chúng ta.
- Sự quan trọng của vấn đề, khó khăn, và đau khổ
💡 Bạn là ai được xác định bởi những gì bạn sẵn sàng đấu tranh vì nó
Những người thích sự nỗ lực của phòng tập thể dục là những người chạy ba môn phối hợp, có cơ bụng săn chắc và có thể tập tạ trong một ngôi nhà nhỏ. Những người tận hưởng những tuần làm việc dài là những người bay lên đỉnh cao. Những người thích thú với những căng thẳng và bất ổn của lối sống đói khổ của nghệ sĩ cuối cùng lại là những người sống và thành công. Đây không phải là về ý chí hay sự can đảm.
“Thất bại là mẹ thành công” – Đây là thành phần cơ bản và đơn giản nhất của cuộc sống: những nỗ lực của chúng ta quyết định thành công của chúng ta. Những vấn đề của chúng ta sinh ra hạnh phúc của chúng ta, cùng với những vấn đề tốt hơn một chút, được nâng cấp lên một chút. Hãy xem: đó là một vòng xoáy đi lên không bao giờ kết thúc. Và nếu bạn nghĩ rằng tại bất kỳ thời điểm nào bạn được phép ngừng leo núi, tôi e rằng bạn đã hiểu sai mục đích. Bởi vì niềm vui nằm ở chính việc leo núi.
Chúng ta đau khổ vì lý do đơn giản là đau khổ có ích về mặt sinh học. Nó là tác nhân ưa thích của thiên nhiên để truyền cảm hứng cho sự thay đổi. Chúng ta đã tiến hóa để luôn sống với một mức độ bất mãn và bất an nhất định, bởi vì chính những sinh vật có mức độ bất mãn và bất an ở mức độ nhẹ sẽ phải nỗ lực nhiều nhất để đổi mới và tồn tại. Chúng ta có xu hướng không hài lòng với những gì mình có và chỉ hài lòng với những gì mình không có. Sự bất mãn liên tục này đã khiến loài người chúng ta tiếp tục chiến đấu và phấn đấu, xây dựng và chinh phục. Vì vậy:
- Những vấn đề đều là bất biến
Chúng ta có thể thèm rỏ dãi một cuộc sống trên thiên đường, nơi không có vấn đề, tràn đầy hạnh phúc vĩnh cửu và lòng từ bi vĩnh cửu, nhưng khi trở lại trái đất này, các vấn đề không bao giờ chấm dứt.
Vấn đề là điều thường xuyên xảy ra trong cuộc sống. Khi bạn giải quyết vấn đề sức khỏe của mình bằng cách mua thẻ thành viên phòng tập thể dục, bạn sẽ tạo ra những vấn đề mới, chẳng hạn như phải dậy sớm để đến phòng tập đúng giờ, đổ mồ hôi như tắm trong 30 phút trên máy tập ở phòng gym, sau đó phải đi tắm và thay đồ để đi làm mà bẩn cả văn phòng.
Nếu hạnh phúc là một thứ tiến triển không ngừng, thì việc giải quyết vấn đề là một công việc đang tiến triển liên tục. Giải pháp cho các vấn đề của ngày hôm nay sẽ đặt nền tảng cho các vấn đề của ngày mai, v.v. Hạnh phúc thực sự chỉ xảy ra khi bạn tìm thấy những vấn đề mà bạn thích gặp phải và thích giải quyết.
Đôi khi những vấn đề đó rất đơn giản: ăn đồ ăn ngon, du lịch đến một địa điểm mới, chiến thắng trong trò chơi điện tử mới mà bạn vừa mua. Những lúc khác, những vấn đề đó lại trừu tượng và phức tạp: hàn gắn mối quan hệ của bạn với mẹ, tìm một nghề nghiệp mà bạn cảm thấy hài lòng, phát triển tình bạn tốt hơn…
- Luôn cảm thấy bất ổn
💡 Mọi người phủ nhận và đổ lỗi cho người khác về vấn đề của họ vì lý do đơn giản là việc đó dễ dàng và mang lại cảm giác dễ chịu, trong khi việc giải quyết vấn đề lại khó khăn và thường mang lại cảm giác tồi tệ.
Những hình thức đổ lỗi và phủ nhận khiến chúng ta nhanh chóng hưng phấn. Chúng là một cách để tạm thời thoát khỏi những vấn đề của chúng ta, và lối thoát đó có thể mang đến cho chúng ta một cuộc chạy đua nhanh chóng khiến chúng ta cảm thấy dễ chịu hơn.
Cảm xúc là một phần của phương trình cuộc sống của chúng ta, nhưng không phải là toàn bộ phương trình. Chỉ vì thứ gì đó khiến bạn cảm thấy tốt không có nghĩa là nó tốt. Chỉ vì điều gì đó khiến bạn cảm thấy tồi tệ không có nghĩa là nó tệ.
💡 Cảm xúc chỉ đơn thuần là những biển chỉ dẫn, những gợi ý mà sinh học thần kinh đưa ra cho chúng ta chứ không phải những lời răn dạy.
Vì vậy, chúng ta không nên luôn tin tưởng vào cảm xúc của chính mình. Trên thực tế, chúng ta nên tạo thói quen đặt câu hỏi cho chúng.
Nhiều người được dạy phải kìm nén cảm xúc vì nhiều lý do cá nhân, xã hội hoặc văn hóa – đặc biệt là những cảm xúc tiêu cực. Đáng buồn thay, phủ nhận những cảm xúc tiêu cực của một người là phủ nhận nhiều cơ chế phản hồi giúp một người giải quyết vấn đề. Kết quả là nhiều người trong số những người bị kìm nén này phải vật lộn để giải quyết các vấn đề trong suốt cuộc đời của họ. Và nếu họ không thể giải quyết vấn đề thì họ không thể hạnh phúc. Hãy nhớ rằng, nỗi đau phục vụ một mục đích.
Khi chúng ta buộc mình phải luôn lạc quan, chúng ta phủ nhận sự tồn tại của các vấn đề trong cuộc sống. Và khi chúng ta phủ nhận vấn đề của mình, chúng ta đã đánh mất cơ hội giải quyết chúng và tạo ra hạnh phúc. Các vấn đề mang lại ý nghĩa và tầm quan trọng cho cuộc sống của chúng ta. Vì vậy, tránh né các vấn đề của chúng ta là sống một cuộc sống vô nghĩa (ngay cả khi được cho là dễ chịu).
- Bạn sẵn sàng đương đầu những gì?
“Bạn muốn nỗi đau nào trong đời? Bạn sẵn sàng đấu tranh vì điều gì?” Bởi vì những điều đó dường như là yếu tố quyết định lớn hơn đến việc cuộc sống của chúng ta sẽ diễn ra như thế nào.
Hạnh phúc đòi hỏi phải đấu tranh. Nó phát triển từ những vấn đề. Niềm vui không chỉ nảy mầm từ lòng đất như hoa cúc và cầu vồng. Sự thỏa mãn và ý nghĩa thực sự, nghiêm túc, suốt đời phải đạt được thông qua việc lựa chọn và quản lý các cuộc đấu tranh của chúng ta. Cho dù bạn đang phải chịu đựng sự lo lắng hay cô đơn hay chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế hay một ông chủ khốn nạn làm hỏng nửa thời gian thức giấc của bạn mỗi ngày, giải pháp nằm ở việc chấp nhận và tham gia tích cực vào trải nghiệm tiêu cực đó – chứ không phải việc trốn tránh nó, không phải sự cứu rỗi khỏi nó. Nó.
Nếu chúng ta gặp những vấn đề không thể giải quyết được, vô thức chúng ta cho rằng chúng ta đặc biệt đặc biệt hoặc có khiếm khuyết đặc biệt theo một cách nào đó. Rằng chúng ta, bằng cách nào đó, không giống những người khác và các quy tắc đối với chúng ta phải khác nhau. Nói một cách đơn giản: chúng ta trở nên có quyền lực.
- Cảm thấy thoải mái vì mình bình thường
Phần lớn chúng ta đều là những người khá bình thường. Nhưng chính sự cực đoan mới thu hút được sự chú ý của dư luận.
Thật là tuyệt vời khi ngày nay chúng ta có thể truy cập vào Internet, Google, Facebook, YouTube và vào hơn 500 kênh truyền hình. Nhưng sự chú ý của chúng ta bị hạn chế. Không có cách nào chúng ta có thể xử lý được những làn sóng thông tin liên tục chảy qua chúng ta. Do đó, những những thông tin nổi bật và thu hút sự chú ý của chúng ta là những thông tin thực sự đặc biệt – những thông tin nằm ở phân vị thứ 99,999. Mỗi ngày, chúng ta tràn ngập những điều thực sự phi thường. Tốt nhất của tốt nhất. Điều tồi tệ nhất của điều tồi tệ nhất. Những chiến công thể chất vĩ đại nhất. Những câu chuyện cười hài hước nhất. Tin tức đáng lo ngại nhất. Những mối đe dọa đáng sợ nhất. Không ngừng.
Ngày nay, việc tin rằng tất cả chúng ta đều được định sẵn để làm điều gì đó thực sự phi thường đã trở thành một phần được chấp nhận trong văn hóa của chúng ta. Người nổi tiếng nói điều đó. Các ông trùm kinh doanh nói vậy. Các chính trị gia nói vậy. Ngay cả Oprah cũng nói vậy (vì vậy nó phải là sự thật). Mỗi người trong chúng ta đều có thể trở nên phi thường. Tất cả chúng ta đều xứng đáng với sự vĩ đại. Thực tế là tuyên bố này vốn đã mâu thuẫn – xét cho cùng, nếu mọi người đều phi thường thì theo định nghĩa thì sẽ không có ai phi thường – hầu hết mọi người đều bỏ qua. Và thay vì đặt câu hỏi về những gì chúng ta thực sự xứng đáng hoặc không xứng đáng, chúng ta tiếp thu thông điệp và yêu cầu nhiều hơn nữa.
Chấp nhận mức trung bình có nghĩa là áp lực liên tục phải trở thành một điều gì đó tuyệt vời, trở thành điều lớn lao tiếp theo sẽ được trút bỏ khỏi lưng bạn. Sự căng thẳng, lo lắng khi luôn cảm thấy thiếu thốn và không ngừng cần chứng tỏ bản thân sẽ tan biến. Và sự hiểu biết và chấp nhận sự tồn tại trần tục của chính bạn sẽ thực sự giải phóng bạn để hoàn thành những gì bạn thực sự mong muốn đạt được mà không cần phán xét hay kỳ vọng cao cả. Bạn sẽ ngày càng đánh giá cao những trải nghiệm cơ bản trong cuộc sống: niềm vui của tình bạn đơn giản, tạo ra điều gì đó, giúp đỡ người gặp khó khăn, đọc một cuốn sách hay, cười đùa với người mà bạn quan tâm. Nghe có vẻ nhàm chán phải không? Đó là bởi vì những điều này là bình thường. Nhưng có lẽ chúng bình thường vì một lý do: bởi vì chúng thực sự quan trọng.
- Tin tưởng rằng chúng ta đặc biệt và xuất chúng
Cơn lũ thông tin cực đoan này đã tạo điều kiện cho chúng ta tin rằng chủ nghĩa ngoại lệ là điều bình thường mới. Và bởi vì hầu hết chúng ta đều ở mức trung bình, nên lượng thông tin đặc biệt tràn ngập khiến chúng ta cảm thấy khá bất an và tuyệt vọng, bởi vì rõ ràng chúng ta bằng cách nào đó không đủ tốt. Vì vậy, chúng ta ngày càng cảm thấy cần phải bù đắp bằng quyền lợi và sự nghiện ngập.
Vấn đề là sự phổ biến của công nghệ và tiếp thị đại chúng đang làm mất đi kỳ vọng của nhiều người đối với bản thân họ. Sự tràn ngập của những điều đặc biệt khiến mọi người cảm thấy tồi tệ hơn về bản thân, khiến họ cảm thấy rằng họ cần phải cực đoan hơn, cấp tiến hơn và tự tin hơn để được chú ý hoặc thậm chí quan trọng hơn.
Ở mức “trung bình” đã trở thành tiêu chuẩn mới của sự thất bại. Điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là bạn đang ở giữa đàn, giữa đường cong hình chuông (Phân bố Gauss). Khi tiêu chuẩn thành công của một nền văn hóa là “phi thường”, thì việc nằm ở điểm cực thấp của đường cong hình chuông sẽ tốt hơn là ở giữa, bởi vì ít nhất ở đó bạn vẫn đặc biệt và đáng được chú ý. Nhiều người chọn chiến lược này: chứng minh cho mọi người thấy rằng họ là người khốn khổ nhất, bị áp bức nhất hoặc bị nạn nhân nhất.
Chấp nhận những sự thật nhạt nhẽo và trần tục của cuộc sống: những sự thật như “Hành động của bạn thực sự không quan trọng lắm trong kế hoạch lớn của mọi việc” và “Phần lớn cuộc sống của bạn sẽ nhàm chán và không đáng chú ý, và điều đó không sao cả”.
- Giới thiệu về những giá trị
Các giá trị tốt là (1) dựa trên thực tế, (2) mang tính xây dựng về mặt xã hội và (3) ngay lập tức và có thể kiểm soát được. Các giá trị xấu là (1) mê tín, (2) phá hoại xã hội và (3) không thể kiểm soát được hoặc ngay lập tức.
Sự trung thực là một giá trị tốt vì nó là thứ bạn có toàn quyền kiểm soát, nó phản ánh thực tế và mang lại lợi ích cho người khác (ngay cả khi điều đó đôi khi khiến bạn khó chịu).
Mặt khác, sự nổi tiếng là một giá trị xấu. Nếu đó là giá trị của bạn và nếu thước đo của bạn là chàng trai/cô gái nổi tiếng nhất trong bữa tiệc khiêu vũ thì phần lớn những gì xảy ra sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của bạn: bạn không biết ai khác sẽ có mặt tại sự kiện. Thứ hai, giá trị/số liệu không dựa trên thực tế: bạn có thể cảm thấy được yêu thích hoặc không được yêu thích, trong khi thực tế là bạn chẳng biết người khác thực sự nghĩ gì về mình.
Một số ví dụ về những giá trị tốt, lành mạnh: trung thực, đổi mới, dễ bị tổn thương, đứng lên vì chính mình, đứng lên vì người khác, lòng tự trọng, tò mò, bác ái, khiêm tốn, sáng tạo.
Một số ví dụ về những giá trị xấu, không lành mạnh: thống trị bằng thao túng hoặc bạo lực, làm tình bừa bãi, lúc nào cũng cảm thấy dễ chịu, luôn là trung tâm của sự chú ý, không cô đơn, được mọi người yêu thích.
Khi chúng ta có những giá trị kém cỏi – tức là những tiêu chuẩn kém mà chúng ta đặt ra cho bản thân và những người khác – về cơ bản chúng ta đang quan tâm đến những điều không quan trọng, những điều trên thực tế khiến cuộc sống của chúng ta trở nên tồi tệ hơn. Nhưng khi chúng ta chọn những giá trị tốt hơn, chúng ta có thể chuyển sự quan tâm của mình sang thứ gì đó tốt hơn – hướng tới những thứ quan trọng, những thứ giúp cải thiện trạng thái hạnh phúc của chúng ta và tạo ra hạnh phúc, niềm vui và thành công như những tác dụng phụ. Tóm lại, đây thực sự là ý nghĩa của “sự hoàn thiện bản thân”: ưu tiên những giá trị tốt hơn, chọn những thứ tốt hơn để quan tâm. Bởi vì khi bạn quan tâm tốt hơn, bạn sẽ gặp được những vấn đề tốt hơn. Và khi bạn gặp được những vấn đề tốt hơn, bạn sẽ có một cuộc sống tốt hơn.
Nếu đau khổ là không thể tránh khỏi, nếu những vấn đề trong cuộc sống của chúng ta là không thể tránh khỏi, thì câu hỏi chúng ta nên đặt ra không phải là “Làm cách nào để chấm dứt đau khổ?” mà là “Tại sao tôi đau khổ – vì mục đích gì?”
Phần lớn những lời khuyên ngoài kia chỉ ở mức độ nông cạn, chỉ đơn giản là cố gắng làm cho mọi người cảm thấy dễ chịu trong thời gian ngắn, trong khi những vấn đề thực sự lâu dài không bao giờ được giải quyết. Nhận thức và cảm xúc của mọi người có thể thay đổi, nhưng các giá trị cơ bản và thước đo đánh giá các giá trị đó vẫn giữ nguyên. Đây không phải là sự tiến bộ thực sự. Đây chỉ là một cách khác để đạt được nhiều đỉnh cao hơn.
Thực sự rất đơn giản: mọi việc không như ý muốn, mọi người làm chúng tôi khó chịu, tai nạn xảy ra. Những điều này khiến chúng ta cảm thấy như chết tiệt. Điều đó ổn thôi. Cảm xúc tiêu cực là một thành phần cần thiết của sức khỏe cảm xúc.
💡 Phủ nhận sự tiêu cực đó là làm vấn đề tồn tại dai dẳng hơn là giải quyết chúng
Giá trị là về sự ưu tiên. Những giá trị nào bạn ưu tiên hơn mọi thứ khác và do đó ảnh hưởng đến việc ra quyết định của bạn hơn bất kỳ điều gì khác?
- Tất cả chúng ta đều có quyền lựa chọn
Hãy tưởng tượng ai đó chĩa súng vào đầu bạn và nói với bạn rằng bạn phải chạy 26,2 dặm trong vòng chưa đầy 5 giờ, nếu không anh ta sẽ giết bạn và cả gia đình bạn. Điều đó thật tệ. Bây giờ hãy tưởng tượng rằng bạn đã mua những đôi giày và dụng cụ chạy bộ đẹp, tập luyện chăm chỉ trong nhiều tháng và hoàn thành cuộc chạy marathon đầu tiên với tất cả gia đình và bạn bè thân thiết nhất của bạn đang cổ vũ bạn ở vạch đích. Đó có thể là một trong những khoảnh khắc đáng tự hào nhất trong cuộc đời bạn. Chính xác là 26,2 dặm. Chính xác là cùng một người đang điều hành chúng. Cơn đau giống hệt nhau đang truyền qua đôi chân giống hệt của bạn.
💡 Nhưng khi bạn tự do lựa chọn và chuẩn bị cho nó thì đó là một cột mốc vinh quang và quan trọng trong cuộc đời bạn. Khi nó bị ép buộc trái với ý muốn của bạn, đó là một trong những trải nghiệm kinh hoàng và đau đớn nhất trong cuộc đời bạn.
Thông thường, sự khác biệt duy nhất giữa một vấn đề gây đau đớn hay khó khăn là cảm giác rằng chúng ta đã chọn nó và chúng ta chịu trách nhiệm về nó. Nếu bạn đang đau khổ trong hoàn cảnh hiện tại, rất có thể là do bạn cảm thấy như một phần nào đó của nó nằm ngoài tầm kiểm soát của bạn – rằng có một vấn đề mà bạn không có khả năng giải quyết.
- Chấp nhận trách nhiệm
Với trách nhiệm lớn lao sẽ có sức mạnh to lớn. Chúng ta càng chọn cách chấp nhận trách nhiệm trong cuộc sống của mình thì chúng ta càng có nhiều quyền lực hơn trong cuộc sống của mình. Do đó,
💡 Nhận trách nhiệm về các vấn đề của mình là bước đầu tiên để giải quyết chúng.
Bạn đã sẵn sàng lựa chọn, trong mọi khoảnh khắc của mỗi ngày, điều đáng quan tâm, vì vậy sự thay đổi cũng đơn giản như việc chọn quan tâm đến điều gì khác. Nó thật sự đơn giản. Nó không dễ dàng chút nào. Điều đó không hề dễ dàng vì ban đầu bạn sẽ cảm thấy mình như một kẻ thua cuộc, một kẻ lừa đảo, một kẻ ngu ngốc. Bạn sẽ lo lắng. Bạn sẽ phát điên lên. Bạn có thể tức giận với vợ, bạn bè hoặc bố của mình trong quá trình này. Đây đều là những tác dụng phụ của việc thay đổi giá trị của bạn, của việc thay đổi những điều bạn đang làm. Nhưng chúng là không thể tránh khỏi.
Đây là nhận thức rằng cá nhân chúng ta phải chịu trách nhiệm về mọi thứ trong cuộc sống của mình, bất kể hoàn cảnh bên ngoài. Không phải lúc nào chúng ta cũng kiểm soát được những gì xảy ra với mình. Nhưng chúng ta luôn kiểm soát cách diễn giải những gì xảy ra với mình cũng như cách chúng ta phản ứng.
- Lỗi lầm và trách nhiệm
Lỗi lầm nằm ở thì quá khứ. Trách nhiệm ở thì hiện tại.
💡 Lỗi xảy ra từ những lựa chọn đã được thực hiện. Trách nhiệm bắt nguồn từ những lựa chọn mà bạn hiện đang thực hiện, từng giây từng ngày.
Có sự khác biệt giữa việc đổ lỗi cho người khác về hoàn cảnh của bạn và việc người đó thực sự phải chịu trách nhiệm về hoàn cảnh của bạn. Không ai khác phải chịu trách nhiệm về hoàn cảnh của bạn ngoài bạn.
💡 Người ta có thể đổ lỗi cho sự bất hạnh của bạn, nhưng không ai chịu trách nhiệm về sự bất hạnh của bạn ngoài bạn.
Điều này là do bạn luôn có quyền lựa chọn cách bạn nhìn nhận mọi thứ, cách bạn phản ứng với mọi thứ, cách bạn đánh giá mọi thứ. Bạn luôn có thể chọn thước đo để đo lường trải nghiệm của mình.
Tất cả chúng ta đều nhận được những lá bài được chia. Một số người trong chúng ta nhận được lá bài tốt hơn những người khác. Và mặc dù chúng ta rất dễ bị mắc kẹt trong những quân bài của mình và cảm thấy mình đã thất bại, nhưng trò chơi thực sự nằm ở những lựa chọn mà chúng ta thực hiện với những quân bài đó, những rủi ro mà chúng ta quyết định chấp nhận và những hậu quả mà chúng ta chọn để chung sống. Những người luôn đưa ra những lựa chọn tốt nhất trong những tình huống họ gặp phải là những người cuối cùng sẽ giành chiến thắng trong poker, cũng như trong cuộc sống (Chi tiết này làm mình nhớ tới cuốn “Thinking in bets”). Và không nhất thiết phải là những người có quân bài tốt nhất.
Và chính trong những khoảnh khắc bất an, tuyệt vọng sâu sắc này, chúng ta trở nên dễ bị ảnh hưởng bởi một quyền lợi xảo quyệt: tin rằng chúng ta đáng phải lừa dối một chút để đạt được mục đích của mình, rằng người khác đáng bị trừng phạt, rằng chúng ta xứng đáng nhận được những gì chúng ta muốn…
- Sự không chắc chắn là chắc chắn
Bạn càng cố gắng chắc chắn về điều gì đó thì bạn sẽ càng cảm thấy không chắc chắn và bất an. Nhưng điều ngược lại cũng đúng: bạn càng chấp nhận sự không chắc chắn và “sự vô tri”, bạn sẽ càng cảm thấy thoải mái hơn khi biết những gì bạn không biết.
Sự không chắc chắn loại bỏ sự phán xét của chúng ta về người khác; nó ngăn chặn những khuôn mẫu và thành kiến không cần thiết mà chúng ta thường cảm thấy khi nhìn thấy ai đó trên TV, trong văn phòng hoặc trên đường phố. Sự không chắc chắn cũng làm giảm bớt sự phán xét của chúng ta về bản thân. Chúng ta không biết mình có đáng yêu hay không; chúng ta không biết mình hấp dẫn thế nào; chúng ta không biết mình có thể thành công đến mức nào. Cách duy nhất để đạt được những điều này là không chắc chắn về chúng và sẵn sàng tìm ra chúng thông qua kinh nghiệm. Sự không chắc chắn là gốc rễ của mọi tiến bộ và tăng trưởng.
💡 Có một sự thoải mái nhất định khi biết bạn phù hợp với thế giới như thế nào. Bất cứ điều gì làm mất đi sự thoải mái đó — ngay cả khi nó có khả năng khiến cuộc sống của bạn tốt hơn — vốn dĩ đều đáng sợ.
Kiếm được một triệu đô la có thể đe dọa danh tính của bạn cũng như mất hết tiền; trở thành một ngôi sao nhạc rock nổi tiếng có thể đe dọa danh tính của bạn ngang bằng với việc bạn bị mất việc. Đây là lý do tại sao mọi người thường rất sợ thành công – cũng chính vì lý do đó mà họ sợ thất bại: nó đe dọa đến con người mà họ tin tưởng. Bạn tránh viết kịch bản phim mà bạn luôn mơ ước vì làm như vậy sẽ đặt ra câu hỏi về danh tính của bạn với tư cách là người điều chỉnh bảo hiểm thực tế. Bạn tránh nói chuyện với chồng về việc phiêu lưu hơn trong phòng ngủ vì cuộc trò chuyện đó sẽ thách thức danh tính của bạn như một người phụ nữ tốt và có đạo đức. Bạn tránh nói với bạn mình rằng bạn không muốn gặp anh ấy nữa vì việc kết thúc tình bạn sẽ mâu thuẫn với danh tính của bạn là một người tốt bụng và dễ tha thứ. Đây là những cơ hội tốt và quan trọng mà chúng ta luôn bỏ qua vì chúng có nguy cơ thay đổi cách chúng ta nhìn nhận và cảm nhận về bản thân.
- Giá trị củng cố mọi thứ
Tất cả chúng ta đều có những giá trị cho riêng mình. Chúng ta bảo vệ những giá trị này. Chúng ta cố gắng sống theo, biện minh, và duy trì những giá trị đó. Ngay cả khi chúng ta không cố ý thì đó cũng là cách bộ não của chúng ta hoạt động. Như đã lưu ý trước đó, chúng ta có thành kiến không công bằng đối với những gì chúng ta đã biết, những gì chúng ta tin là chắc chắn. Nếu ta tin mình là một chàng trai tốt, ta sẽ tránh những tình huống có thể mâu thuẫn với niềm tin đó. Nếu ta tin rằng mình là một đầu bếp giỏi, ta sẽ tìm kiếm cơ hội để chứng minh điều đó với bản thân nhiều lần. Niềm tin luôn được ưu tiên. Cho đến khi chúng ta thay đổi cách chúng ta nhìn nhận bản thân, những gì chúng ta tin là mình và không phải là mình, chúng ta không thể vượt qua sự né tránh và lo lắng của mình. Chúng ta không thể thay đổi.
Bằng cách này, việc “hiểu biết chính mình” hoặc “tìm thấy chính mình” có thể nguy hiểm. Nó có thể buộc bạn vào một vai trò nghiêm khắc và đặt bạn vào những kỳ vọng không cần thiết. Nó có thể khiến bạn không còn tiềm năng bên trong và những cơ hội bên ngoài. Tôi nói đừng tìm thấy chính mình. Tôi nói không bao giờ biết bạn là ai. Bởi vì đó là điều khiến bạn luôn phấn đấu và khám phá. Và nó buộc bạn phải khiêm tốn trong những đánh giá của mình và chấp nhận sự khác biệt của người khác.
Khuyến nghị của tôi: đừng đặc biệt; đừng là duy nhất. Xác định lại giá trị của bạn theo những cách thông thường và rộng rãi. Hãy chọn cách đánh giá bản thân không phải như một ngôi sao đang lên hay một thiên tài chưa được khám phá. Hãy chọn cách đo lường bản thân bạn chứ không phải như một nạn nhân khủng khiếp hay một thất bại thảm hại nào đó. Thay vào đó, hãy đo lường bản thân bằng những danh tính trần tục hơn: một sinh viên, một đối tác, một người bạn, một người sáng tạo.
Danh tính bạn chọn cho mình càng hẹp và hiếm thì mọi thứ dường như sẽ càng đe dọa bạn. Vì lý do đó, hãy xác định bản thân theo những cách đơn giản và bình thường nhất có thể.
- Quan trọng là giảm bớt sai lầm, không phải nhất thiết phải luôn đúng
Chúng ta không nên tìm kiếm câu trả lời “đúng” cuối cùng cho bản thân mà thay vào đó, chúng ta nên tìm cách loại bỏ những lỗi sai của ngày hôm nay để ngày mai chúng ta có thể bớt sai lầm hơn một chút.
💡 Sai lầm mở ra cho chúng ta khả năng thay đổi. Sai lầm mang lại cơ hội cho sự phát triển.
Điều gì đó càng đe dọa danh tính của bạn thì bạn sẽ càng tránh nó.
Có một câu nói nổi tiếng của Michael Jordan về việc anh ấy thất bại hết lần này đến lần khác, và đó là lý do tại sao anh ấy thành công. Chà, tôi luôn sai về mọi thứ, hết lần này đến lần khác, và đó là lý do tại sao cuộc sống của tôi được cải thiện. Trưởng thành là một quá trình lặp đi lặp lại không ngừng.
💡 Khi học được điều gì đó mới, chúng ta không đi từ “sai” đến “đúng”. Đúng hơn là chúng ta đi từ chỗ sai đến chỗ ít sai hơn một chút.
Đó đơn giản là thực tế: nếu có cảm giác như bạn đang chống lại thế giới, thì rất có thể đó thực sự chỉ là bạn chống lại chính bạn.
- Hành động và động lực – Nguyên tắc “Do Something”
Hành động không chỉ là tác động của động lực; đó cũng là nguyên nhân của nó. Hầu hết chúng ta chỉ cam kết hành động nếu chúng ta cảm thấy có một mức độ động lực nhất định. Và chúng ta chỉ cảm thấy có động lực khi cảm thấy đủ cảm hứng. Chúng ta giả định rằng các bước này xảy ra theo kiểu phản ứng dây chuyền, như thế này:
Cảm hứng → Động lực → Hành động mong muốn
Nếu bạn muốn hoàn thành điều gì đó nhưng không cảm thấy có động lực hoặc cảm hứng thì bạn cho rằng mình vừa thất bại. Bạn không thể làm gì về nó. Phải đến khi một sự kiện lớn về mặt cảm xúc xảy ra, bạn mới có thể tạo ra đủ động lực để thực sự rời khỏi ghế dài và làm điều gì đó.
Vấn đề về động lực là nó không chỉ là một chuỗi ba phần mà còn là một vòng lặp vô tận:
Cảm hứng → Động lực → Hành động → Cảm hứng → Động lực → Hành động → V.v.
Hành động của bạn tạo ra nhiều phản ứng cảm xúc và nguồn cảm hứng hơn nữa, đồng thời tiếp tục thúc đẩy các hành động trong tương lai của bạn.
Tận dụng kiến thức này, chúng ta thực sự có thể định hướng lại suy nghĩ của mình theo cách sau:
Hành động → Cảm hứng → Động lực
Nếu bạn thiếu động lực để thực hiện một thay đổi quan trọng trong cuộc sống, hãy làm điều gì đó – thực sự là bất cứ điều gì – và sau đó khai thác phản ứng đối với hành động đó như một cách để bắt đầu tạo động lực cho bản thân.
Nếu chúng ta tuân theo nguyên tắc “làm gì đó”, thất bại sẽ không còn quan trọng nữa. Khi tiêu chuẩn của thành công chỉ đơn thuần là hành động – khi bất kỳ kết quả nào cũng được coi là tiến bộ và quan trọng, khi cảm hứng được coi là phần thưởng hơn là điều kiện tiên quyết – chúng ta sẽ tiến lên phía trước. Chúng ta cảm thấy thoải mái khi thất bại, và thất bại đó đưa chúng ta tiến về phía trước.
- Đau khổ tạo ra sự thay đổi
Những thay đổi căn bản nhất trong quan điểm của chúng ta thường xảy ra vào cuối thời điểm tồi tệ nhất của chúng ta. Chỉ khi chúng ta cảm thấy đau đớn tột cùng thì chúng ta mới sẵn sàng nhìn lại các giá trị của mình và đặt câu hỏi tại sao chúng dường như đang làm chúng ta thất vọng. Chúng ta cần một cuộc khủng hoảng hiện sinh nào đó để có cái nhìn khách quan về cách chúng ta tìm ra ý nghĩa trong cuộc sống của mình và sau đó xem xét việc thay đổi hướng đi.
Nỗi đau là một phần của quá trình. Điều quan trọng là phải cảm nhận được nó. Bởi vì nếu bạn chỉ chạy theo những khoái cảm để che đậy nỗi đau, nếu bạn tiếp tục đắm chìm trong quyền lợi và suy nghĩ tích cực ảo tưởng, nếu bạn tiếp tục say mê quá mức với nhiều chất hoặc hoạt động khác nhau, thì bạn sẽ không bao giờ tạo ra động lực cần thiết để thực sự thay đổi.
Học cách chịu đựng nỗi đau mà bạn đã chọn. Khi bạn chọn một giá trị mới, bạn đang chọn đưa một dạng nỗi đau mới vào cuộc sống của mình. Thưởng thức nó. Thưởng thức nó. Hãy chào đón nó với vòng tay rộng mở. Sau đó hành động bất chấp nó.
- Tầm quan trọng của sự từ chối
Là một phần mở rộng của văn hóa tiêu dùng/tích cực của chúng ta, nhiều người trong chúng ta đã được “truyền bá” niềm tin rằng chúng ta nên cố gắng chấp nhận và khẳng định một cách vốn có nhất có thể. Đây là nền tảng của nhiều cuốn sách được gọi là tư duy tích cực: mở lòng đón nhận cơ hội, chấp nhận, nói đồng ý với mọi thứ và mọi người, v.v. Nhưng chúng ta cần phải từ chối một cái gì đó. Nếu không thì chúng ta chẳng có ý nghĩa gì. Nếu không có gì tốt hơn hay đáng khao khát hơn bất cứ điều gì khác thì chúng ta trống rỗng và cuộc sống của chúng ta trở nên vô nghĩa. Chúng ta không có giá trị và do đó sống cuộc sống của mình không có mục đích.
Việc tránh bị từ chối (cả cho và nhận) thường được coi là một cách khiến bản thân cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng việc tránh bị từ chối mang lại cho chúng ta niềm vui ngắn hạn bằng cách khiến chúng ta mất lái và mất phương hướng về lâu dài. Để thực sự đánh giá cao điều gì đó, bạn phải giới hạn bản thân mình trong đó. Có một mức độ niềm vui và ý nghĩa nhất định mà bạn chỉ đạt được trong cuộc sống khi bạn dành hàng thập kỷ đầu tư vào một mối quan hệ duy nhất, một nghề nghiệp duy nhất, một sự nghiệp duy nhất. Và bạn không thể đạt được những khoản đầu tư hàng thập kỷ đó mà không từ chối các lựa chọn thay thế.
Vấn đề là thế này: tất cả chúng ta đều phải quan tâm đến điều gì đó để đánh giá cao điều gì đó. Và để coi trọng một thứ gì đó, chúng ta phải từ chối những gì không phải là thứ đó. Để định giá X, chúng ta phải từ chối “không X”.
Sự từ chối đó là một phần cố hữu và cần thiết để duy trì các giá trị và do đó là bản sắc của chúng ta. Chúng ta được xác định bởi những gì chúng ta chọn để từ chối. Và nếu chúng ta không từ chối điều gì (có lẽ vì sợ bị thứ gì đó từ chối), thì về cơ bản chúng ta không có bản sắc nào cả. Mong muốn tránh bị từ chối bằng mọi giá, tránh đối đầu và xung đột, mong muốn cố gắng chấp nhận mọi thứ một cách bình đẳng và làm cho mọi thứ gắn kết và hài hòa, là một hình thức quyền lợi sâu sắc và tinh tế. Những người có quyền, vì họ cảm thấy như thể họ luôn xứng đáng được cảm thấy tuyệt vời, nên tránh từ chối bất cứ điều gì vì làm như vậy có thể khiến họ hoặc người khác cảm thấy tồi tệ. Và bởi vì họ từ chối từ chối bất cứ điều gì, họ sống một cuộc sống vô giá trị, bị điều khiển bởi niềm vui và chỉ quan tâm đến bản thân. Tất cả những gì họ quan tâm là duy trì cơn hưng phấn lâu hơn một chút, để tránh những thất bại không thể tránh khỏi trong cuộc đời, để giả vờ quên đi nỗi đau.
- Tự do trong cam kết
Văn hóa tiêu dùng rất giỏi trong việc khiến chúng ta muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Bên dưới tất cả sự cường điệu và tiếp thị là hàm ý rằng càng nhiều thì càng tốt. Ta đã tin vào ý tưởng này trong nhiều năm. Kiếm nhiều tiền hơn, đến thăm nhiều quốc gia hơn, có nhiều trải nghiệm hơn, ở bên nhiều phụ nữ hơn. Nhưng nhiều hơn không phải lúc nào cũng tốt hơn. Trong thực tế, điều ngược lại là đúng. Chúng ta thực sự thường hạnh phúc hơn khi có ít hơn. Khi chúng ta có quá nhiều cơ hội và lựa chọn, chúng ta phải chịu đựng điều mà các nhà tâm lý học gọi là nghịch lý của sự lựa chọn. Về cơ bản, càng có nhiều lựa chọn thì chúng ta càng ít hài lòng với những gì mình chọn, bởi vì chúng ta nhận thức được tất cả những lựa chọn khác mà chúng ta có khả năng bị mất.
Vì vậy, nếu bạn phải lựa chọn giữa hai nơi để sống và chọn một nơi, bạn có thể sẽ cảm thấy tự tin và thoải mái rằng mình đã lựa chọn đúng. Bạn sẽ hài lòng với quyết định của mình. Nhưng nếu bạn được lựa chọn trong số 28 nơi để sống và chọn một nơi, nghịch lý của sự lựa chọn nói rằng bạn có thể sẽ mất nhiều năm đau khổ, nghi ngờ và tự hỏi mình lần thứ hai, tự hỏi liệu mình có thực sự đưa ra lựa chọn “đúng” hay không. và liệu bạn có thực sự tối đa hóa hạnh phúc của chính mình hay không. Và sự lo lắng này, mong muốn về sự chắc chắn, sự hoàn hảo và thành công này sẽ khiến bạn không hạnh phúc.
Có sự tự do và giải phóng trong sự cam kết. Tôi nhận thấy có nhiều cơ hội hơn và thuận lợi hơn khi từ chối các lựa chọn thay thế và những điều gây xao lãng để ủng hộ những gì tôi đã chọn để thực sự quan trọng đối với mình. Cam kết mang lại cho bạn sự tự do vì bạn không còn bị phân tâm bởi những điều không quan trọng và phù phiếm. Cam kết mang lại cho bạn sự tự do vì nó rèn giũa sự chú ý và tập trung của bạn, hướng chúng tới những gì hiệu quả nhất trong việc giúp bạn khỏe mạnh và hạnh phúc. Cam kết giúp việc ra quyết định trở nên dễ dàng hơn và loại bỏ mọi nỗi lo sợ bỏ lỡ cơ hội; biết rằng những gì bạn đã có là đủ tốt, tại sao bạn lại phải căng thẳng về việc theo đuổi nhiều hơn, nhiều hơn nữa? Sự cam kết cho phép bạn tập trung chăm chú vào một vài mục tiêu cực kỳ quan trọng và đạt được mức độ thành công cao hơn những gì bạn có thể làm.
Tự do tạo cơ hội cho ý nghĩa lớn lao hơn, nhưng bản thân nó không có ý nghĩa gì cả. Cuối cùng, cách duy nhất để đạt được ý nghĩa và cảm giác về tầm quan trọng trong cuộc sống của một người là từ chối những lựa chọn thay thế, thu hẹp quyền tự do, lựa chọn cam kết với một nơi, một niềm tin, hoặc (nuốt chửng) một người.
Khi bạn theo đuổi trải nghiệm đa dạng, lợi ích thu được sẽ giảm dần đối với mỗi cuộc phiêu lưu mới, mỗi người hoặc vật mới. Khi bạn chưa bao giờ rời khỏi quê hương, đất nước đầu tiên bạn ghé thăm sẽ truyền cảm hứng cho một sự thay đổi lớn về quan điểm, bởi vì bạn có rất ít kinh nghiệm để dựa vào. Nhưng khi bạn đã đến 20 quốc gia, thì quốc gia thứ 21 chẳng đóng góp gì nhiều. Và khi bạn đã đến năm mươi, thì con số thứ năm mươi mốt thậm chí còn ít hơn.
- Các mối quan hệ – Giải quyết vấn đề của chính bản thân, không phải của người khác
Khi bạn có những phạm vi trách nhiệm mơ hồ đối với cảm xúc và hành động của mình – những lĩnh vực mà không rõ ai chịu trách nhiệm về việc gì, lỗi của ai, tại sao bạn lại làm những gì bạn đang làm – bạn sẽ không bao giờ phát triển được những giá trị vững chắc cho bản thân. Giá trị duy nhất của bạn là làm cho đối tác của bạn hạnh phúc. Hoặc giá trị duy nhất của bạn trở thành đối tác khiến bạn hạnh phúc.
💡 Mọi người không thể giải quyết vấn đề của bạn cho bạn. Và họ không nên thử, vì điều đó sẽ không làm bạn hạnh phúc. Bạn cũng không thể giải quyết vấn đề của người khác cho họ vì điều đó cũng không khiến họ hạnh phúc. Dấu hiệu của một mối quan hệ không lành mạnh là hai người cố gắng giải quyết vấn đề của nhau để cảm thấy hài lòng về bản thân. Đúng hơn, một mối quan hệ lành mạnh là khi hai người tự giải quyết vấn đề của mình để cảm thấy hài lòng về nhau.
Đó không phải là việc quan tâm đến mọi thứ mà đối tác của bạn quan tâm; đó là việc quan tâm đến đối tác của bạn bất kể anh ấy hoặc cô ấy có quan tâm đến điều gì không. Đó là tình yêu vô điều kiện.
- Sự quan trọng của cái chết
Cái chết làm chúng ta sợ hãi. Và bởi vì nó khiến chúng ta sợ hãi nên chúng ta tránh nghĩ về nó, nói về nó, thậm chí đôi khi thừa nhận nó, ngay cả khi nó đang xảy ra với người thân thiết của chúng ta. Tuy nhiên, theo một cách kỳ quái, ngược lại, cái chết lại là ánh sáng mà qua đó cái bóng của tất cả ý nghĩa cuộc sống được đo lường. Nếu không có cái chết, mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa, mọi trải nghiệm đều tùy tiện, mọi thước đo và giá trị đột nhiên bằng không.
Có thể cho rằng đây là câu hỏi thực sự quan trọng duy nhất trong cuộc đời chúng ta. Tuy nhiên, chúng ta tránh nghĩ về nó. Và khi chúng ta lảng tránh câu hỏi này, chúng ta đã để những giá trị tầm thường và đáng ghét chiếm lấy bộ não và kiểm soát những ham muốn và tham vọng của chúng ta. Nếu không thừa nhận cái nhìn luôn hiện hữu của cái chết, cái hời hợt sẽ có vẻ quan trọng, và cái quan trọng sẽ có vẻ hời hợt.
Cái chết là điều duy nhất chúng ta có thể biết chắc chắn. Và như vậy, nó phải là chiếc la bàn để chúng ta định hướng tất cả các giá trị và quyết định khác của mình. Đó là câu trả lời chính xác cho tất cả những câu hỏi chúng ta nên hỏi nhưng không bao giờ làm. Cách duy nhất để cảm thấy thoải mái với cái chết là hiểu và nhìn nhận bản thân như một thứ gì đó lớn lao hơn chính mình; để lựa chọn những giá trị vượt ra ngoài việc phục vụ bản thân, đơn giản, tức thời, có thể kiểm soát và khoan dung với thế giới hỗn loạn xung quanh bạn. Đây là gốc rễ cơ bản của mọi hạnh phúc.
Về bản chất, đó là tất cả chúng ta đều bị thúc đẩy bởi nỗi sợ hãi nên phải quan tâm quá nhiều đến một điều gì đó, bởi vì quan tâm đến điều gì đó là điều duy nhất khiến chúng ta phân tâm khỏi thực tế và tính tất yếu của cái chết của chính chúng ta. Và thực sự không quan tâm đến một điều gì là đạt được trạng thái gần như tâm linh khi đón nhận sự vô thường trong sự tồn tại của chính mình. Trong trạng thái đó, người ta ít có khả năng bị cuốn vào các hình thức quyền lợi khác nhau.